Đăng nhập


23-05-2013 12:23

TaTi-Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, mùa hạ đã đến. Những tiếng ve kêu râm ran, những chùm hoa Phượng nở rộ. Những hàng cây ven đường được khoác nên mình những chiếc áo màu xanh đậm của nắng hạ. Và đó cũng là lúc tôi sắp phải tạm xa mái trường thân yêu.

Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, mùa hạ đã đến. Những tiếng ve kêu râm ran, những chùm hoa Phượng nở rộ. Những hàng cây ven đường được khoác nên mình những chiếc áo màu xanh đậm của nắng hạ. Và đó cũng là lúc tôi sắp phải tạm xa mái trường thân yêu. Nhìn những chiếc lá, lòng tôi lại bâng khuâng về những kỷ niệm dưới mái trường với thầy, cô và bạn bè. Đặc biệt là kỷ niệm về cô Hồng như theo cái sắc nắng vàng ròn tan của mùa hạ ùa về trong tâm trí tôi khiến tôi không khỏi bồi hồi.
          Cô Hồng là giáo viên dạy môn Ngữ văn. Ngay từ khi cô bước vào lớp tôi đã cảm nhận được sự hiền dịu, thân ái của cô. Tôi bắt gặp một nụ cười thoáng qua của cô dành cho tôi. Rồi vài lần tiếp xúc với cô tôi đã cảm thấy yêu mến cô hơn. Lúc đó, tôi cứ nghĩ những tình cảm mãnh liệt đó sẽ không bao giờ dập tắt trong tôi. Bởi lẽ, mỗi lời cô giảng như một ngọn lửa ấm áp lan tỏa trong tôi. Có khi mải nghĩ về cô tôi quên cả việc chú tâm nghe giảng. Nhưng rồi thời gian trôi qua, lòng tôi cũng đổi thay. đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó!
          Có lẽ từ năm lớp 6 đến bây giờ tôi luôn được những điểm rất cao từ môn Ngữ văn tôi rất tự tin về việc đó rồi từ tự tin tôi chuyển sang thói kiêu căng. Trong giờ học Ngữ văn của cô tôi không còn chú tâm vào cô hay vào bài giảng nữa. Tôi bắt đầu lơ đãng học. Tôi hồn nhiên cười đùa, nói chuyện cùng bạn bè. Thấy tôi hơi quá đáng cô đã nên tiếng nhắc tôi không được làm như vậy. Ôi! Tại sao ngay cả khi tôi làm sai mà cô cũng nhắc nhở bằng giọng nói dịu hiền đến thế! Nhưng chẳng biết sao tôi vẫn chứng nào tật ấy...
          Một lần, khi trả bài kiểm tra, tôi nhận được một con số in đậm, tôi mở to mắt nhìn "7.0" Bây giờ là sự tức giận tột cùng của tôi. Tôi càng cố tình nói chuyện hơn. Nhưng tại sao? Tại sao? Khi chông thấy tôi nói chuyện cô không còn nhắc nữa, tôi bắt đầu cảm thấy trống vắng một cái gì đó. Nhìn cô ân cần giảng bài cho cái Giang cái Hòa tôi thấy ghen tị, rồi đột nhiên cảm thấy buồn và nhận ra rằng tôi luôn cần cô.
          Khi nhận ra điều đó thì cũng là lúc tôi cảm thấy hối hận, tôi không biết nhận lỗi với cô như thế nào? Và làm sao để có thể dũng cảm nhận lỗi với cô. Nhưng tôi nghĩ rằng "Đời người như một ngọn lửa, thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt còn hơn buồn le lói cả trăm năm". Cho nên, nếu cô đang nghe hay đang đọc bài viết này, em thật sự mong cô tha thứ cho những hành vi cử chỉ của em, tha thứ cho sự nhút nhát và có phần hơi vô lễ của em. Và biết đâu, cô đã mỉn cười và tha thứ cho em rồi.!Tôi tự nghĩ vẩn vơ. Nhưng tôi tin vào điều đó.
          Cuộc đời cô đã đưa biết bao người qua dòng sông tri thức. Dòng sông vẫn cứ êm trôi, tóc cô bạc đi, mắt cô nheo lại nhưng cô vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã qua sông? bao nhiêu khát vọng đã cập đến bến bờ? Bao nhiêu ước mơ đã thành sự thật? Vậy mà có mấy ai sang  dến bến bờ ngoảnh đầu lại và thầm cảm ơn những con người đã âm thầm lặng lẽ chở đò! Xin dành riêng nơi đây để em nhìn lại dòng sông xưa, nhìn lại cô, nhìn lại chính bản thân mình. Và xin gửi lời xin lỗi và lời biết ơn chân thành tới cô. Điều cuối cùng em muốn nói với cô rằng "Cô ơi! Em yêu cô và ngôi trường này rất nhiều. Em mong cô tha thứ cho em". Một lần nữa em muốn nói "Em yêu và quý cô rất nhiều! Cô ạ! ".
 
Vũ Thị Tình (Học sinh lớp 8A) Bài viết năm 2011
Nguồn Trang ĐT của THCS Tân Tiến 
2013-05-23 12:19:18

Cung cấp thông tin cho Tân Tiến Online vui lòng gửi về nguoitantien@gmail.com 

 
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 

Tân Tiến Online - Trang trực tuyến về xã Tân Tiến-huyện Gia Lộc-tỉnh Hải Dương

www.tantien.mov.mn

About this page ι Sitemap ι Contacts

Trang này hiển thị tốt nhất trên trình duyệt Microsoft Edge  

Tự tạo website với Webmienphi.vn