Đăng nhập


Phần 3

- Xoảng… -tiếng bát đĩa vỡ làm nó giật mình chạy vội xuống tầng và lao vào nhà bếp. Vẫn cảnh tượng mà mấy ngày qua nó đã quá quen thuộc, Vân thì lúi húi thu dọn đống bát đĩa vỡ trên sàn nhà, còn mẹ thì chỉ biết đứng nhìn chán nản. Có lẽ vì cũng dần quen với cái tính vụng về của Vân nên mẹ cũng chẳng buồn quát mắng như mấy ngày đầu nữa mà chỉ lắc đầu ngán ngẩm rồi bơ đi cho qua chuyện. Nó ngồi xuống giúp Vân thu dọn hậu quả và cười xòa với mẹ làm hòa hộ Vân, công việc tốt nhất mà nó có thể làm vào những ngày qua.
Những ngày qua ở nhà nó đối với Vân có lẽ là những ngày khác rất nhiều với cuộc sống trước đây của Vân, mẹ dạy Vân làm việc nhà, nấu ăn và thậm chí là cách xử sự của một người con dâu trong gia đình. Mẹ vẫn vậy, luôn tỏ ra nghiêm khắc và gay gắt, nhưng nó biết trong thâm tâm bà bà đã chấp nhận cô bé của nó rồi. Cả nó và Vân đều cảm nhận được sự quan tâm ân cần của bà dành cho Vân, bà biết cuộc sống của Vân từ lúc này sẽ khác hoàn toàn cuộc sống trước đây của Vân, vì thế bà đang cố gắng từng bước một để giúp Vân trở thành một người con dâu tốt, hay ít nhất là một người con gái theo đúng nghĩa chứ không phải là một cô bé 18 tuổi chỉ biết ăn và học nữa.
- Con xin lỗi, con vụng về quá. –Vân cúi gằm mặt lí nhí nói.
- Thôi được rồi, thu dọn cho xong chỗ đó đi, tôi đi uống viên thuốc an thần đã, cứ thế này thì huyết áp của tôi lại tăng mất. –mẹ thở dài nói rồi quay về phòng lấy thuốc.
- Mẹ giận em phải không? –Vân nhìn nó e ngại.
- Không phải đâu, mẹ mà giận thật thì không đơn giản thế đâu. –nó cười toe động viên Vân rồi cầm cái hót rác với đầy những mảnh bát đĩa vỡ đi phăng phăng ra cửa. – Để anh đi đổ rác cho, em lau lại sàn nhà đi bà xã.
- Anh! Bố mẹ nghe thấy bây giờ. -Vân xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, có lẽ từ “bà xã” với Vân còn quá lạ lẫm, mà thật ra khi nói như vậy nó cũng thấy hơi ngượng mồm thật.

Có thêm Vân, gia đình nó cũng trở nên náo nhiệt và vui vẻ khác hẳn ngày thường. Đặc biệt là nó và bố thì luôn được những tràng cười vỡ bụng trước sự vụng về ngộ nghĩnh của Vân mỗi lúc Vân nấu nướng. Từ việc Vân thái tỏi mà nước mắt nước mũi chảy đầm đìa làm mẹ tá hóa cử tưởng Vân tủi thân mà khóc, cho đến việc Vân không biết giết một con cá như thế nào rồi để nó nhảy tưng tưng khắp bếp khiến Vân phải vồ ếch bao nhiêu lần vẫn không tài nào bắt được… Có lẽ phải dần quen với những cảnh tượng khôi hài ấy nên mẹ cũng chẳng nhịn nổi cười nữa, có lúc nó thấy mẹ cũng đưa tay che miệng cười nắc nẻ. Nó biết sẽ cần rất nhiều thời gian nữa Vân mới có thể trở thành một người vợ đúng nghĩa, nhưng lúc này trong gia đình nó, em đã là một phần của ngôi nhà nhỏ bé này.

Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp của nó cũng đã trôi qua suôn sẻ, và cuối cùng cái ngày mà nó và Vân mong đợi cũng đã đến, ngày hạnh phúc nhất cuộc đời nó, cuộc đời Vân và của cả cuộc tình đầy trắc trờ của hai đứa.

Cả hai nhà đều thống nhất là sẽ chỉ mời họ hàng và bạn bè thân thiết nên đám cưới được tổ chức khá nhỏ và đơn giản tại ngôi biệt thự ở ngoại thành của nhà Vân, nơi mà bố mẹ Vân được chôn cất trước đó không lâu. Cả nó và Vân đều muốn ông bà được nhìn thấy ngày nó rước Vân nên xe hoa và để bố Vân thấy rằng nó đã giữ lời hứa với ông, lời hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ Vân suốt cuộc đời còn lại.
Đại diện bên phía nhà gái không ai khác chính là bác Trung, người đang từng bước dắt tay Vân tiến về phía nó trên chiếc thảm trắng muốt trong tiếng reo hò của mọi người. Hôm nay em đẹp quá, đẹp hơn cả những gì nó đã tưởng tượng mặc dù nó đã ngắm em rất kĩ trong bộ váy này không biết bao nhiêu lần khi hai đứa đi thử váy và chụp ảnh cưới.
Bộ váy cưới trắng muốt tinh khiết và long lanh với những viên đá pha lê tuyệt đẹp cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp của Vân lúc này, gương mặt em rạng rỡ và hạnh phúc biết bao. Trông em càng đẹp hơn với đôi má hồng hào e thẹn trước tiếng hò reo của mọi người, nụ cười duyên dáng như làm lu mờ đi cả ánh nắng ban mai tươi sáng rực rỡ đang chiếu rọi.
Nó nhìn Vân không chớp mắt, có lẽ nó sợ, sợ nếu nó chỉ nhắm mắt lại vài giây thì khi mở mắt ra tất cả sẽ tan biến như một giấc mơ đẹp vậy. Đến tận khi bàn tay Vân được đặt vào trong tay nó từ bác Trung nó mới dám tin tật cả là sự thật, không phải nó đang mơ một giấc mơ đẹp, mà đây là hiện thực, hiện thực hạnh phúc nhất của cuộc đời nó.
- Chúc hai con hạnh phúc! Ta tin rằng lúc này họ đang nhìn hai con đó. –bác Trung nắm chặt tay nó và tay Vân rồi hướng ánh mắt về phía ngọn đồi nơi cha mẹ Vân được chôn cất. – Chắc chắn họ sẽ hạnh phúc lắm khi được nhìn thấy hai con yêu thương nhau như thế này, bố mẹ con có thể an tâm yên nghỉ rồi. –ông nhìn Vân rồi quay sang nói với nó. – cám ơn con vì tất cả, từ nay ta trao con bé cho con, hãy làm cho nó hạnh phúc, ta tin ở con.
- Con xin hứa! con sẽ luôn ở bên để yêu thương và chăm sóc cho cô ấy. –nó nắm chặt tay ông và nói, nó nhận ra mắt ông đã chuyển dần sang màu đỏ, nhưng có lẽ ông đang cố tỏ ra mạnh mẽ để kiềm giữ những giọt lệ hạnh phúc đó vào trong tim.
Ông gật đầu nhìn nó rồi quay người bước về phía hàng ghế của người đại diện họ nhà gái, nơi mà đánh lẽ ra bố mẹ Vân sẽ ngồi. Lúc này chỉ còn lại nó và Vân, nó cúi nhìn bà xã của nó thật chăm chú, càng nhìn gần càng thấy em mới đẹp biết bao. Còn Vân thì ngại ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt nó.
- Alô! Chắc mọi người nghe thấy tôi nói chứ ạ? –câu nói hài hước của Tuấn, người bạn thân của nó và cũng là người dẫn chương trình cho đám cưới ngày hôm nay làm tất cả khách mời đều phải chú ý về phía sân khấu. – Vâng! Lần này thì có lẽ là tôi đã thấy có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình hơn rồi đấy ạ. –lần này thì tất cả đều phải bật cười trước cách nói chuyện hài hước của Tuấn, thậm chí còn có một tràng pháo tay cổ vũ và vài tiếng hò hét thích thú vang lên. – Vâng! Vâng! Cám ơn sự động viên của mọi người, nhưng sau đây tôi xin phép được đi vào chủ đề chính của chúng ta ngày hôm nay. Thật vinh dự cho tôi vì hôm nay tôi được trở thành người dẫn chương trình cho đám cưới của đôi trai tài gái sắc đang đứng bên cạnh tôi đây. –Tuấn chỉ tay về phía nó và Vân khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nó và Vân, rồi Tuấn tiếp tục nói. - Vâng! Đúng là họ đấy ạ, tuy nhiên các bạn đừng nên nhìn cô dâu hay chú rể quá nhiều, nếu không các bạn có thể sẽ thấy ghen tị với một trong hai người họ giống như tôi lúc này đấy ạ. –lại một tràng pháo tay và cổ vũ nữa vang lên, chính nó cũng bất ngờ vì không nghĩ tên bạn thân của mình lại ăn nói khéo đến như vậy, chắc hẳn sau đám cưới này sẽ có khối cô nàng muốn làm quen với Tuấn cho xem. – lúc này đây tôi muốn hỏi tất cả mọi người có mặt tại đây có phải cô dâu của chúng ta là người phụ nữ đẹp nhất của ngày hôm nay có phải không ạ? – Đúng! –tất cả mọi người đều đồng thanh nói. – Thế còn chú rể của chúng ta liệu có phải là quý ông lịch lãm nhất của ngày hôm nay không ạ? – Đúng! –lại một tràng đồng thanh nữa. – Vậy thì không có lí do gì để họ không phải là của nhau chứ ạ? – Không! –mọi người lại đồng thanh một lần nữa. – Vâng! Vậy thì xin chú rể hay hôn cô dâu của mình để khẳng định điều đó trước tất cả mọi người đi ạ. –sau câu nói của Tuấn thì tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay và hò reo cổ vũ.
- Hôn đi… hôn đi…
Nó mỉm cười ngại ngùng trước sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người và cúi xuống nhìn cô dâu xinh đẹp của nó, cô dâu xinh đẹp của nó cũng xấu hổ cười e thẹn không dám ngẩng cao mặt. Nó đưa tay nâng nhẹ cằm Vân và nhìn thẳng vào mắt Vân, một cảm giác hạnh phúc quen thuộc bỗng ùa về giống như cái lần đầu tiên đó của hai đứa. Vẫn nụ cười e thẹn đó của Vân, vẫn đôi mắt ngây ngô ấy đang ngước lên nhìn nó, nhưng hoàn cảnh hôm nay đã khác. Nó đang ngắm nhìn cô dâu nhỏ bé của nó, ngắm nhìn người con gái mà nó nguyện chăm sóc và yêu thương cho đến hết cuộc đời. Đôi mắt Vân chậm chậm khép lại, đôi môi xinh xắn hơi mở hờ chờ đợi. Nó cũng nhắm đôi mắt mình lại và chậm rãi đặt một nụ hôn ấm áp nhưng nồng cháy giống như tình yêu của nó dành cho em lên đôi môi xinh xắn của em…
- Hoan hô… đẹp đôi quá…

Nó cùng Vân đi chúc rượu họ hàng trong nhà và bạn bè của cả hai, đi đến đâu hai đứa cũng nhận được những lời chúc phúc và khen ngợi của mọi người. Nhưng mọi người khen cũng đâu có sai, không biết nó thì thế nào chứ bà xã của nó thì chắc chắn là cô gái đẹp nhất của ngày hôm nay rồi. Nhìn em vui cười rạng rỡ làm nó cũng thấy hạnh phúc thêm nhiều, cám ơn ông trời vì cuối cùng nó lại thấy được nụ cười vô tư yêu đời ấy.
- Nào nào, chúc cô dâu chú rể một ly nào. –lũ bạn của nó cùng nâng ly chúc mừng.
- Cám ơn chúng mày đã đến đông đủ nhé. –nó nâng ly chạm từng người một để cảm ơn.
- Thôi thôi khỏi cảm ơn, bọn tao phải cảm ơn mày ý chứ. Hôm nay mà không đi thì sao biết được thằng bạn cù lần chưa từng yêu ai của bọn tao lại nhắm được cô vợ xinh thế này, đúng là tẩm ngầm tầm ngầm đánh chết voi. Hahaha…
- Mà Vân này, bọn anh cũng nhắm mấy cô bạn xinh xắn của em rồi đó nha, có gì phải giúp đỡ bọn anh đó. –mấy thằng bạn của nó trêu chọc Vân.
- Thôi đi mấy cha, để cho các em ấy còn học chứ, dây vào chúng mày thì hỏng hết tương lai con gái nhà người ta ah? –nó chọc lại tụi bạn.
- Haha, thì mày đi tiên phong rồi nên bọn tao phải theo chứ.
- Thôi được rồi, uống đi uống đi, sợ chúng mày rồi. –lần này thì nó cũng bí lí với mấy thằng bạn thật, không tài nào cãi lại được nên đành nâng ly lên giục tụi bạn uống cho nhanh.
Vừa bước khỏi chỗ tụi bạn của mình thì mấy cô bạn của Vân cũng bu lấy hai đứa để chúc mừng.
- Hôm nay mày đẹp quá đó, làm lu mờ hết cả chị em tụi tao rồi. –Nhóc Hương vẫn tinh nghịch như ngày nào.
- Uh, phải đó. Nhưng mà tao lại chả thấy ghen tị mấy cái đó, tao chỉ tiếc anh Minh thôi. –nhóc Mai cũng không vừa.
- Thôi đi các bà, không thấy mặt cái Vân đang chuyển sang màu gì rồi à? Nói thêm mấy câu nữa là tụi mình bị đuổi về sớm đó. –nhóc Trang lên tiếng làm cả hội cười nghiêng ngả.

- Vâng thưa tất cả quí vị khách mời, bữa tiệc của chúng ta hôm nay đã đến màn cao trào rồi đấy ạ. Xin mọi người hãy hướng về phía sân khấu của chúng tôi để đón xem những tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn của chúng ta ngày hôm nay. Trên sân khấu của chúng ta đang có rất nhiều những phần thưởng hấp dẫn dành cho những người tham gia, vậy có ai muốn tham gia đầu tiên không ạ? –mọi người dần tập trung về phía sân khấu để tham gia vào màn văn nghệ cây nhà lá vườn sôi động này.
Nó bỗng sực nhớ ra một việc chưa làm và khẽ kéo tay Vân tách ra khỏi đám đông đang vui vẻ rộn ràng.
Hai đứa cùng quỳ xuống trước mộ của bố mẹ Vân, trên hai tấm bia là ảnh của ông bà đang mỉm cười phúc hậu, nụ cười dường như đang dành cho hai đứa.
- Bố! mẹ! chúng con đến rồi ạ. –nó cắm hương cho hai ông bà và nói. – con rể của bố mẹ đưa con gái của bố mẹ về rồi đây ạ, con sẽ không bao giờ quên những gì con đã hứa, con sẽ làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho cô ấy, xin bố mẹ hãy an tâm yên nghỉ.
- Bố ơi! Mẹ ơi! –Vân khóc nấc lên, đôi vai gày run lên từng hồi.
- Đừng khóc nữa em, hôm nay là ngày vui của chúng mình mà, bố mẹ cũng không muốn thấy em khóc như thế này đâu, chắc chắn lúc này bố mẹ đang vui lắm khi thấy em xinh đẹp như thế này đó. –nó nắm chặt bàn tay Vân vào trong tay mình rồi lau nhẹ những giọt nước mắt đang chảy trên má em, nó tự hứa với bản thân mình từ nay sẽ chỉ để những giọt lệ hạnh phúc được chảy trên đôi má xinh xắn này mà thôi, sẽ không phải là bất kì một giọt lệ đau khổ nào nữa, không bao giờ.
Bỗng một cơn gió thổi thoáng qua khiến một cánh hoa bên cạnh mộ của ông bà theo cơn gió rơi vào chiếc váy cô dâu trắng muốt của Vân khiến cả hai đứa đều ngỡ ngàng. Dù hai đứa không nói gì với nhau nhưng cả nó và Vân đều biết chắc chắn hai ông bà đang ở đây, đang ngắm nhìn hai đứa nó và cầu chúc cho chúng nó, chắc chắn là như vậy.

- Vâng thưa quí vị, vậy là đã đến lúc chúng ta phải nói lời chia tay với hai nhân vật chính của đám cưới ngày hôm nay mất rồi. Sau đây, họ sẽ lên chiếc xe hoa đằng kia để hướng tới tuần trăng mật ấp áp và hạnh phúc của mình. Vì thế tôi khuyên mọi người hãy ngắm nhìn họ thật kĩ thêm một lần nữa, vì trong một tuần nữa hẳn các bạn sẽ thấy nhớ và thấy ghen tị với họ lắm đấy ạ. Và sau đây, xin mời cô dâu và chú rể của chúng ta lên xe thôi ạ. –tiếng Tuấn thúc giục kèm theo một tràng pháo giấy nổ tung trời và tiếng hò reo không ngớt của mọi người.
Nó dắt tay Vân chạy nhanh về phía chiếc xe hoa đã đợi sẵn và vẫy tay chào mọi người. Khi đến cửa xe, Vân không quay đầu lại và lấy hết sức mình tung bó hoa đang cầm trên tay về phía sau. Tất cả các chị em có mặt ở đó đều háo hức giơ tay đỡ lấy bó hoa tươi thắm đang lơ lửng giữa không trung. Và người đón được bó hoa chính là Trang, cô nhóc vui mừng ra mặt và không ngừng kêu lên sung sướng. Biết đâu được, trong một thời gian ngắn nữa thôi nó và Vân sẽ lại được dự đám cưới của Hưng và Trang.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, mọi người ùa ra quanh chiếc xe và vẫy tay chào hai đứa. Vài giọt lệ lại lăn trên má Vân, nhưng nó biết, đó là những giọt lệ hạnh phúc, dù có thể là kèm một chút tiếc nuối của sự chia ly.

- Đây là phòng của quý khách, xin cám ơn đã đến với khách sạn của chúng tôi. –người phục vụ đặt đồ vào phòng một cách cẩn thận, sau khi nhận tiền boa từ nó anh ta cúi chào rồi nhanh chóng bước ra và khép cửa lại.
Bà xã của nó dường như đã quên hết sự mệt nhọc sau một quãng đường dài vất vả và chạy khắp phòng rồi reo lên thích thú.
- Đẹp quá anh ạ, bác Trung giỏi thật đó, lại kiếm được cho tụi mình một chỗ đẹp như thế này. Waaa… anh nhìn kìa, còn nhìn thẳng được ra biển nữa kìa, đẹp quá. –Vân chạy về phía cửa sổ của phòng và reo lên.
Nó mỉm cười, đúng là bà xã của nó vẫn còn là một cô bé 18 mà. Nó tiến lại gần Vân rồi ôm nhẹ em từ phía sau.
- Em thích chứ?
- Vâng! Đẹp quá anh ạ. –Vân đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nó đang ôm lấy eo Vân và ngoái lại hôn lên má nó nhẹ nhàng.
- Chỉ cần em thích là được rồi, từ nay bất cứ điều gì em thích anh cũng sẽ làm tất cả để đáp ứng, vậy có được không?
- Có thật không? –Vân nhìn nó âu yếm.
- Thật! hay anh thề nhé. –nó đưa 1 cánh tay lên trời để làm dấu thề.
- Không, em tin mà. Em chỉ cần anh luôn bên em là được rồi, hứa với em đi. –Vân nhìn nó nũng nịu.
- Anh hứa, anh sẽ luôn ở bên bà xã của anh này, luôn yêu thương em này, chăm sóc cho em này, và…
- Và gì nữa? –Vân thắc mắc.
- Và… ăn thịt em này. –nó đưa tay lên giả bộ như chuẩn bị vồ lấy Vân, còn Vân thì hét toáng lên rồi chạy xa khỏi nó. Hai đứa đuổi nhau chạy khắp phòng và không ngừng hò hét cười đùa. Cuộc chiến dừng lại tại chiếc giường xinh đẹp bằng một màn đấu “gối” căng go và khi tiếng người phục vụ phòng từ ngoài cửa vang lên.
- Thưa quý khách, bữa trưa của quý khách đã được chuẩn bị xong, tôi có thể đem vào ngay hay đợi đến khi quý khách gọi ạ?
Nó và Vân vội vàng chỉnh chu lại đầu tóc, quần áo và đống chăn gối đang nằm la liệt dưới sàn nhà rồi ra mở cửa cho anh phục vụ mang đồ ăn vào. Chỉ trong phút chốc, một bàn đồ ăn đã được dọn ra trước sự ngỡ ngàng của hai đứa. Bác Trung đúng là giỏi trong những việc này thật, ông lo cho hai đứa từ đầu đến cuối, thậm chí cả bữa ăn của hai đứa.
Sau khi người phục vụ đã bước ra khỏi phòng, nó quay sang nhìn bà xã của nó và hỏi:
- Em có muốn ăn luôn không? Hay đi tắm đã.
- Thôi ăn luôn đi anh, em đói quá rồi.
- Anh cũng thế, mình ăn luôn nhé. –đúng là mải đùa nhau nên hai đứa quên cả cái đói cồn cào trong ruột, đến bây giờ thì không thể nhịn thêm được nữa rồi. Hai đứa vội vã ngồi vào bàn ăn nhưng vẫn không quên trêu trọc nhau suốt bữa ăn.

Sau khi ăn xong, nó và Vân xếp quần áo từ vali vào trong tủ rồi chuẩn bị đi tắm.
- Ông xã đi đâu thế? –Vân đã thay đổi cách xưng hô với nó.
- Tắm! –nó hồn nhiên đáp lại và cười toe nhìn Vân.
- Thế thì ông xã tắm sau đi, bà xã xí nhà tắm trước rồi. –Vân đẩy nó ra rồi lè lưỡi trêu trọc.
- Ơ, sao lại phải tắm sau. Tắm chung cũng được chứ sao? –nó xị mặt ra.
- Không! Sao lại tắm chung được, bà xã chỉ tắm chung với mẹ bà xã thôi. Ông xã ngồi ở giường đợi đi. –Vân khép cửa phòng tắm lại, chỉ thò mặt ra nói với nó.
- Nhưng bây giờ anh là ông xã của em cơ mà. –nó hậm hực.
- Không là không, ông xã đợi bà xã tắm xong đi. –Vân quyết tâm không đồng ý rồi đóng cửa phòng tắm lại, để mặc nó ngồi ngẩn tò te giữa căn phòng.
Thật ra thì nó cũng biết là Vân vẫn chưa thể quen được với việc đã là vợ của nó, càng chưa thể quen được việc từ nay hai đứa sẽ gần gũi nhau như một cặp vợ chồng thật sự. Nhưng mà với một thằng con trai, à nhầm, một người đàn ông đã có vợ, việc bị vợ mình bỏ rơi không cho vô tắm chung thế này thì đúng là khó chấp nhận được. Một phần vì sĩ diện bản thân, một phần vì những điều khó nói (cái này thì các bạn tự hiểu nhé. ^^ ). Thế nên nó quyết định sẽ giả vờ giận Vân cho Vân phải làm lành trước mới được.
- Bà xã tắm xong rồi nè, ông xã vào tắm đi. –Vân mở cửa phòng tắm bước ra.
Nó đang giả vợ giận Vân nên chẳng thèm đáp lại lời Vân nói, chỉ lặng lẽ cầm đồ của mình và bước vào nhà tắm. Có lẽ cũng nhận ra sự im lặng lạ thường đó của nó nên Vân khẽ hỏi:
- Sao ông xã không nói gì? Đợi em tắm lâu quá ah? Em xin lỗi nhé, em quen như thế rồi. hì hì. –trái với những gì nó mong đợi, có lẽ Vân đã không hiểu được vì sao nó lại phải giả vờ giận Vân như thế.
- Không có gì, anh vào tắm đây. –nó thở dài ngao ngán vì thất vọng rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi bước ra từ phòng tắm, nó cứ nghĩ Vân sẽ thể hiện một chút thái độ của việc hối lỗi, nhưng vẫn không được như những gì nó mong đợi. Vân đang ngồi gửi Mail cho mấy cô bạn của mình, hình như còn Chat chit gì đó với mấy cô nhóc đó nữa. Thấy nó bước ra từ phòng tắm Vân chỉ ngoái lại nhìn một chút rồi nói:
- Ông xã lại xem nè, tụi nó đang ghen với bà xã lắm đó. Tại bà xã post mấy cái ảnh về phòng nghỉ của tụi mình lên cho chúng nó xem đó. Hihi.
- Vậy ah! –nó chán nản đáp rồi nằm xuống bên cạnh Vân, nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài đến cái màn hình laptop mà Vân đang hí hoáy với tụi bạn. Rồi chợt nhớ ra một chuyện nó giật nảy mình hét lên. – Thôi chết rồi!
- Sao có chuyện gì mà ông xã hét lên to thế? Làm bà xã giật cả mình nè. –Vân nhăn mặt trách móc nó.
- Chúng mình quên chưa gọi điện cho bố mẹ khi đến nơi rồi. –nó vội vàng nháo nhào lao đi tìm cái điện thoại di động của mình.
- Thôi chết, em cũng quên mất. điện thoại hình như trong túi sách của em ý, anh lấy ra gọi nhanh lên. –Vân cũng vội vã lao đi tìm cái túi sách của mình.
Và còn trên cả những gì mà hai đứa lo sợ, nó mở máy ra đã thấy có sẵn đến 5 cuộc gọi nhỡ của mẹ nó, hai đứa nhìn nhau lo lắng rồi ấn gọi lại, sau vài hồi chuông thì cũng thấy mẹ bắt máy.
- Dạ! con chào mẹ, là con đây ạ.
- Anh chị vẫn còn biết gọi về cho tôi cơ à? Tôi cứ tưởng anh chị mải vui mải chơi với nhau quên cả hai ông bà già này rồi chứ?
- Dạ, không phải thế đâu mẹ, con xin lỗi. Tại bọn con gặp chút trục trặc trên đường nên đến khách sạn hơi muộn, con lại để máy ở chế độ rung nên không biết mẹ gọi mà.
- Thôi thôi anh không cần lí do nữa, từ ngày anh chuẩn bị lấy vợ là anh giỏi lí do lắm. Thế cái Vân đâu? Đưa máy tôi nói chuyện với con bé.
- Dạ vâng, vợ con đây ạ. –nó đưa máy cho Vân ra kí hiệu nói chuyện với mẹ.
- Dạ vâng thưa mẹ, con Vân đây ạ. –Vân nói lí nhí, khuôn mặt không khỏi lo lắng vì chuẩn bị phải nghe một bài thuyết giáo của mẹ.
- Ừ, thế hai đứa đến nơi lâu chưa?
- Dạ, cũng mới được một lúc thôi mẹ ạ. Con xin lỗi vì đã để mẹ phải đợi, mẹ đừng giận mẹ nhé.
- Thôi không sao, anh chị còn trẻ người tôi không tính toán cho mệt thân. Thế có bị say xe không? Mấy viên thuốc chống say tôi đưa cho có nhớ uống không đấy? –Giọng mẹ đã nhẹ nhàng xuống hẳn làm cho cả nó và Vân đều bất ngờ.
- Dạ dạ, con nhớ uống mà mẹ, con không bị say xe đâu ạ, mẹ yên tâm ạ. –Vân bối rối đáp, vì đây là lần đầu tiên Vân được mẹ hỏi han quan tâm như vậy, ngay cả nó cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên.
- Ừ, thế thì tốt, đi chơi nhưng phải giữ gìn sức khỏe đấy. Tôi cũng chả lo lắng gì cho anh chị đâu, nhưng để cho bố anh chị yên tâm thì ngày nào cũng phải gọi điện về biết chưa? –mẹ nói đến đây thì nó chỉ biết tủm tỉm cười thầm, mẹ vẫn vậy, lo cho con cái nhưng chả bao giờ bày tỏ ra ngoài, bây giờ còn viện cớ là sợ bố lo nữa chứ, chắc hẳn lúc này bố đang ngồi cạnh mẹ cũng phải tủm tỉm cười như nó cho xem.
- Vâng, chúng con nhớ rồi ạ. Bố mẹ ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe mẹ nhé.
- Tôi có phải trẻ con như anh chị đâu mà phải lo, thôi tôi cúp máy đây.
- Vâng ạ! À mẹ ơi…
- Còn chuyện gì nữa à?
- Không ạ! Con… con cám ơn mẹ đã quan tâm ạ. –Vân lí nhí nói.
- Ờ… ờ… thôi tôi cúp máy đây. –có vẻ mẹ cũng bất ngờ trước câu nói của Vân nên giọng bà cũng ngập ngừng trong giây lát.
- Vâng! Con chào mẹ.
Mẹ vừa cúp máy thì hai đứa cũng nhảy cẫng lên sung sướng, không ngờ không bị mẹ mắng mà còn được mẹ hỏi han quan tâm, Vân vui vẻ ra mặt.
- Hình như mẹ hết ghét em rồi ông xã ạ,hihi.
- Em thấy chưa, anh đã bảo rồi mà. Mẹ thì bề ngoài thế thôi chứ thật ra tình cảm lắm, với lại bà xã của anh đáng yêu thế này cơ mà, sao mà ghét được cơ chứ. –nó đưa tay lên véo vào má Vân trêu trọc.
- Thế sao lúc nãy có người xị mặt ra cơ mà? Bây giờ lại hết ghét em rồi ah? –Vân cũng không vừa, giả vờ quay lưng đi giận dỗi.
- Hì hì, lúc đấy khác, bây giờ khác chứ lại. Để chiều nay anh đưa bà xã của anh đi chơi để bù lại được không nào? –nó ôm lấy Vân dỗ dành.
- Ai thèm, người ta tự đi cũng được nhá, cần gì ông xã. –Vân vẫn làm bộ hờn dỗi.
- Không được, bây giờ bà xã là gái có chồng rồi, đi một mình nhỡ thằng khác nó nhòm ngó thì sao. –nó giả vờ lo lắng cau mày lại.
- Thôi thôi, người ta đùa tí mà đã. –Vân béo vào mũi nó rồi cười tươi. – lần sau mà còn giận thì người ta cho ngồi phòng một mình nhá.
- Rõ thưa bà xã. –nó đưa tay lên trán chào như kiểu trong quân đội rồi hai đứa lại ôm nhau cười sằng sặc.

Cả buổi chiều hai đứa lượn đi chơi khắp nơi, đến lúc chiều tà mới trở về khách sạn để thay đồ đi tắm biển. Trong lúc đợi Vân thay đồ nó tranh thử lướt web một chút và đọc mail của mấy thằng bạn thân.
- Bà xã xong rồi nè, mình đi thôi ông xã. –Vân bước đến gần nó rồi nói.
Nó quay lại nhìn Vân, Vân đang khoác 1 chiếc khăn tắm to trên người để che đi bộ đồ tắm của mình.
- Đợi ông xã chút, để ông xã tắt máy đã. À mà… hihi. –nó nhìn Vân tò mò. – Để ông xã xem bộ đồ tắm của bà xã đã. Hehe.
- Thôi không cho đâu, tí nữa ra đến bãi biển thì ông xã khác biết thôi, cho xem thế này ngại lắm. –Vân xấu hổ lùi xa ra một chút.
- Không, ông xã muốn là người đầu tiên nhìn thấy cơ. Với lại nhỡ bộ đồ của bà xã có chỗ nào bị làm sao thì ông xã còn biết mà chỉ cho bà xã chứ. –nó khôn khéo nịnh Vân.
- Nhưng… ông xã chỉ được nhìn một tí thôi đấy nhé. –Vân ngại ngùng quay mặt đi.
- Ừ, ông xã chỉ xem chút thôi mà. –nó hớn hở nói, nhưng mặt thì cố tỏ ra bình thường cho Vân khỏi ngại.
Vân từ từ bỏ chiếc khăn xuống để dần hiện ra thân hình tuyệt đẹp của mình, làn da trắng muốt với dáng người thon gọn và một đôi chân dài miên man. Nó ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của bà xã của mình đến mức không thể nói được gì mà chỉ ngớ người ra ngắm Vân. Thấy gương mặt của nó như vậy, Vân xấu hổ vội vàng choàng lại chiếc khăn lên người rồi e thẹn quay đi.
- Ơ, sao bà xã lại choàng khăn lại. –lúc này nó mới bừng tỉnh.
- Ông xã đã bảo chỉ nhìn một tí thôi cơ mà, mà ông xã nhìn như thế… ngại lắm. –Vân bẽn lẽn nói.
- Thì tại bà xã đẹp quá mà, lần đầu tiên người ta nhìn thấy bà xã diện đồ tắm mà. Hihi
Và đúng như nó đoán, khi vừa bước ra khỏi khách sạn bà xã của nó đã ngay lập tức trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của những người qua đường, đặc biệt là mấy chú nhóc choai choai cứ gọi là hoa mắt chóng mặt luôn. Có vẻ thấy nhiều người nhìn mình quá nên bà xã của nó cũng cảm thấy ngại và đi sát hơn vào nó, còn nó thì cũng tiện thể đưa tay vòng qua eo bà xã mình và ngẩng cao mặt bước đi.
Khi đến bãi biển, nó quay lại đằng sau nhìn thì thấy lốc nhốc phải đến hơn chục cu cậu đã đi theo nó và bà xã từ cửa khách sạn đến tận đây, nó càng được dịp phổng mũi hơn. Nhưng mới được một lúc thì cái sự kiêu hãnh ấy đã dần chuyển sang khó chịu, không khó chịu làm sao được khi mà vợ chồng nó đang chơi đùa vui vẻ với nhau thì lúc nào cũng có hàng mấy chục cặp mắt cứ soi mói từng tí một bà xã của nó. Đã thế đứng xa ngắm chắc không đã mắt hay sao mà chúng nó lại còn cứ giả vờ sán vào gần mà ngắm. Tức mình nó kéo tay Vân lên bờ lấy đồ, trả tiền thuê ghế nghỉ rồi đi một mạch sang bãi tắm tư của khách sạn trong khi bà xã của nó vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- Mình đi đâu vậy ông xã? Đang vui mà. –Vân ngạc nhiên hỏi nó.
- Mình đi sang bên bãi tắm của khách sạn tắm, tắm ở đây ức chế lắm. –có vẻ Vân vẫn chưa hiểu vì sao nó lại nói thế nên khuôn mặt cứ ngơ ngác như trẻ lạc mẹ, nó đành phải nói rõ ra cho Vân hiểu thì lúc đó bà xã của nó mới vội vàng choàng lại chiếc khăn tắm lên người.
- Hì hì, hóa ra là thế. Thảo nào thấy ông xã cứ vừa tắm vừa nhòm ngó xung quanh làm bà xã tưởng còn bận ngắm em nào khác cơ. –Vân trêu trọc nó.
- Ai thèm ngắm người khác nữa chứ, ngắm bà xã còn chưa hết nữa là. –nó béo vào má Vân rồi hai đứa khoác tay nhau bước đi trong ánh mắt ghen tị và cay cú của mấy cu cậu kia.
Bác Trung đã chuẩn bị rất chu đáo cho tuần trăng mật của chúng nó nên đã thuê khách sạn 5 sao bậc nhất tại đây. Khách sạn lại nằm ngay bãi biển nên bãi tắm tư của khách sạn cũng rất rộng rãi và thoải mái, tuy không đông vui như ở ngoài nhưng lại có thể tránh được những kẻ làm phiền khác nên lần này hai đứa nó đã có thể thoải mái vui đùa với nhau. Chính nó cũng không ngờ bà xã của nó lại bơi giỏi như vậy, làm cho mấy kế hoạch đen tối của nó cũng đổ bể cả.
Sau khi trở về khách sạn thì cảnh tượng như hồi trưa lại được lặp lại một lần nữa, có nghĩa là bà xã của nó tắm trước và nó thì phải ngồi đợi đến lượt. Mà ai đi tắm biển về thì biết rồi đấy, cái cảm giác tắm biển xong mà không được đi tắm luôn nó khó chịu đến thế nào. Đã thế bà xã của nó lại còn tắm rõ lâu nữa chứ, thế là nó đành phải xuống khu phòng tắm công cộng của khách sạn dùng cho khách tắm qua người trước khi đi lên phòng để tắm.
Cũng may được cái khi tiện thể đi qua ban tiếp tân của khách sạn nó đã nảy ra một ý rất hay dành cho bữa tối ngày hôm nay của hai đứa.
- Mình đang đi đâu vậy ông xã? Sao lại phải bịt mắt em như thế này? –Vân tò mò hỏi nó.
- Yên nào, bà xã không được bỏ cái khăn bịt mắt ra đâu đấy, tí nữa rồi bà xã sẽ biết ngay thôi mà. –nó kéo tay Vân xuống không cho Vân bỏ khăn bịt mắt ra.
- Nhưng mà bịt mắt thế này khó đi lại lắm, từ nãy đến giờ toàn vấp vào chân ông xã đó thôi. –Vân nũng nịu.
- Không sao mà, à hay để ông xã cõng bà xã nhé, thế thì không sợ khó đi lại nữa rồi chứ gì.
- eo ơi, mình đang trong khách sạn mà, thế thì ngại chết à? –Vân nhăn mặt không đồng ý.
- Không sao đâu, chỗ chúng mình đến không có ai cả đâu. Chỉ có hai đứa mình thôi nên bà xã không cần phải ngại. hihi.
- Có thật không? Ông xã không được nói dối đấy nhé.
- Thật mà, ông xã đã nói dối bà xã cái gì bao giờ chưa? Nào, bà xã leo lên lưng ông xã đi, cũng sắp đến nơi rồi đó. –nó cúi người xuống cho Vân leo lên lưng nó.
- Hì, ông xã làm bà xã tò mò quá đó. –Vân len lên lưng nó, 2 tay vòng ra ôm lấy cổ nó.
- Bà xã đợi thêm 1 chút nhé, sắp đến nơi rồi đó. –nó dỗ dành Vân.
Từ phía xa người phục vụ đã nhìn thấy nó đi tới, nhưng lại thấy nó đang cõng Vân nên định chạy lại hỏi xem có phải Vân bị sao không. Cũng may mà nó nhanh trí vội đưa tay xua xua ra dấu là không có chuyện gì cả rồi đưa tay lên miệng ra dấu bảo người phục vụ giữ im lặng. Anh ta cũng có vẻ rất nhanh trí nên hiểu ý nó và không hề gây ra một tiếng động nào cả mà chỉ giúp nó mở cửa.
- Bà xã ơi đến nơi rồi đó, ông xã để bà xã xuống nhé. –nó cúi người cho Vân xuống và ra dấu cho người phục vụ ra ngoài đóng cửa lại.
- Đến rồi hả ông xã? Nhưng sao chỗ này lại có gió thế? Không như đoạn lúc nãy ông xã cõng bà xã gì cả, bà xã bỏ khăn bịt mắt ra nhé. –Vân thắc mắc rồi đưa tay lên bỏ chiếc khăn bịt mắt ra.
- Từ từ đã, để ông xã bỏ khăn hộ bà xã nhé. –nó bước ra sau lưng Vân và thật chậm giúp Vân tháo chiếc khăn bịt mắt xuống.
Quá bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, Vân chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc. Không kinh ngạc làm sao được khi trước mắt Vân lúc này là một chiếc bàn ăn lộng lẫy được chiếu sáng bằng ánh nến le lói ấm áp trên sân thượng của khách sạn. Một khung cảnh quá đẹp và lãng mạn mà có lẽ không bao giờ Vân dám nghĩ tới.
- Bà xã có thích không? –nó ôm lấy Vân từ phía sau, dựa đầu lên vai Vân và nhẹ nhàng hỏi nhỏ vào tai Vân.
- Là ông xã chuẩn bị đó sao? –Vân vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Ừ, ông xã chuẩn bị riêng cho bà xã đó. Trong lúc đợi bà xã đi tắm ông xã đã làm tất cả điều này đó.
- Đẹp quá, bà xã thích lắm ông xã ạ. –Vân mỉm cười âu yếm nhìn nó, hai bàn tay Vân nắm chặt lấy tay nó.
- Nào mình đến đó ngồi đi bà xã. –nó dắt tay Vân đến phía chiếc bàn ăn đã chuẩn bị sẵn và kéo ghế cho Vân ngồi xuống.
Nó đã mất rất nhiều công sức để chuẩn bị cho bữa tối đặc biệt này, từ việc nói chuyện với vị giám đốc quản lí của khách sạn cho đến việc chính tay nó cùng vài nhân viên phục vụ chuẩn bị bàn ghế và những vật dụng khác.
-Ông xã chuẩn bị tất cả những thứ này không phải vì bất cứ điều gì khác ngoài việc làm cho bà xã vui và để bà xã được hạnh phúc. Cả cuộc đời này ông xã nguyện sẽ làm tất cả vì điều đó, chỉ cần bà xã ở bên ông xã là được rồi, với ông xã chỉ thế là đủ. –nó âu yếm nhìn Vân và nói.
- Ông xã… em yêu anh lắm. –những giọt lệ hạnh phúc lại chảy trên gương mặt xinh đẹp của Vân, Vân đẩy ghế đứng dậy và chạy đến ôm lấy nó khóc thút thít.
- Thôi nào, nín đi. Ông xã muốn thấy bà xã vui mà, ai lại khóc như trẻ con thế này. –nó đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn trên má Vân và dỗ dành.
- Tại ông xã cả đó, ai bảo làm người ta hạnh phúc quá cơ. –Vân nũng nịu đánh nhẹ vào ngực nó.
- Được rồi được rồi, là ông xã sai. Bà xã lau nước mắt đi rồi ông xã sẽ chuộc lỗi nè. –nó vỗ 2 tay vào nhau báo hiệu, cánh cửa mở ra và sau đó 1 người đàn ông vận 1 bộ vest đuôi tôm đang cầm trên tay 1 chiếc đàn vi-ô-lông (phiên âm chuẩn là - violin) bước vào và cúi chào hai đứa.
Ông ta bắt đầu bài nhạc du dương lãng mạn của mình trong lúc Vân vẫn chưa hết ngạc nhiên vì những gì nó đã chuẩn bị cho Vân buổi tối ngày hôm nay. Nó cầm lấy tay Vân và bước ra khoảng sân rộng phía trước chiếc bàn ăn, hai đứa bắt đầu hòa nhịp vào bản nhạc du dương tình ái đang réo rắt vang lên.
- Đây là lí do vì sao ông xã cứ bắt bà xã mặc váy và ông xã mặc vest đó hả? –Vân trách yêu nó.
- Bà xã không thích sao? –nó mỉm cười nhìn Vân.
- Không, bà xã hạnh phúc lắm, cám ơn ông xã nhiều lắm. –Vân gục đầu vào ngực nó và thả mình theo điệu nhạc.
- Chỉ cần bà xã thích, ông xã sẽ làm tất cả. –nó hôn nhẹ lên mái tóc Vân thì thầm.
Bản nhạc kết thúc, người nghệ sĩ ra dấu hỏi nó có muốn ông ta chơi tiếp một bản nhạc nữa không? Nó cúi đầu cám ơn ông ta và ra dấu không cần thiết. Người nghệ sĩ gập mình cúi chào nó và Vân rồi bước vào trong trả lại không gian riêng tư cho hai đứa.
Người nghệ sĩ đã đi khá lâu nhưng nó và Vân vẫn đang đung đưa người theo một điệu nhạc, điệu nhạc của tình yêu, điệu nhạc của hạnh phúc và có lẽ là điệu nhạc mà chỉ riêng hai đứa mới hiểu.
Sau khi kết thúc bữa ăn, nó đưa Vân đi dạo trên bãi biển. Biển đêm thật đẹp, nhất là lại đúng lúc này, khi cả hai đứa đang ngập tràn trong hạnh phúc của tình yêu nồng cháy đang rạo rực nơi hai trái tim trẻ tuổi. Ánh trăng sáng chiếu rọi mặt biển êm đềm, vài con sóng khẽ xô bờ cát nhẹ nhàng. Hai đứa nắm tay nhau bước đi mà chẳng cần nói gì, có lẽ lúc này lời nói cũng trở nên thừa thãi. Chỉ cần ở bên nhau, để cảm nhận hơi ấm của nhau, để nhìn vào ánh mắt nhau và mỉm cười với nhau cũng là quá đủ rồi, tình yêu đâu phải lúc nào cũng cần dùng đến lời nói.
- Anh vào đánh răng rửa mặt và thay đồ trước đi. –Vân nhẹ nhàng nói với nó khiến nó không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cũng có lúc bà xã của nó lại nhường nó cơ à. Chắc tại Vân định cảm ơn nó vì bữa tối tuyệt vời hôm nay đây mà, nghĩ vậy nó vui vẻ gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
- Bà xã à, anh xong rồi nè. Em vào đánh răng rửa mặt thay đồ đi. –nó bước ra và gọi Vân.
- Vâng! –Vân rụt rè đáp rồi chạy nhanh vào phòng tắm, hành động đó của Vân cũng làm nó thấy hơi khó hiểu, nhưng nó cũng chẳng để tâm lắm, vì đầu óc nào mà để tâm đến mấy việc cỏn con đó nữa khi mà sắp đến giờ phút quan trọng nhất của một cặp đôi mới cưới cơ chứ, có quá nhiều điều khác mà nó phải nghĩ tới và chuẩn bị rồi.
15 phút sau vẫn không thấy bà xã của nó ra khỏi phòng tắm, nó gọi với vào.
- Bà xã à, em làm gì mà lâu vậy?
- Em… em không sao đâu, em đang… rửa mặt ý mà. –Vân nói vọng ra, giọng Vân có vẻ bối rối.
- Vậy à? Thế em nhanh lên nhé. –nó vui vẻ nói rồi tiếp tục quay lại với công cuộc trang hoàng chiếc giường xinh xắn của hai đứa.
30 phút rồi, Vân vẫn chưa thể ra khỏi đó, nó bắt đầu thấy lo lắng thật sự.
- Em làm gì mà lâu vậy? em thật sự không bị sao chứ? Em mở cửa cho anh có được không?
- Em… em không sao thật mà. À, em đang tắm qua một chút. Đi chơi về em thấy người hơi nóng ý mà, anh đừng lo. –Vân cố tỏ ra vui vẻ nhưng nó biết đó chỉ là nói dối, nó không hề nghe thấy một tiếng nước chảy nào giống như Vân đang tắm cả.
- Ừ được rồi, thế em tắm nhanh lên nhé, tắm lâu quá cũng không tốt đâu.
- Vâng, em biết rồi.
1 tiếng sau, lần này thì nó thật sự không thể chờ thêm được nữa. Nó biết vì sao Vân ở trong đó mãi mà không chịu ra, nó cũng biết lúc này nó phải làm gì đó, nó không muốn bà xã của nó cứ phải trốn mãi trong đó như vậy.
- Anh ra ngoài một chút, em tắm xong thì lên giường ngủ trước đi nhé, đừng đợi anh về. –nó gõ cửa phòng tắm và nói. Không đợi cho Vân kịp hiểu xem chuyện gì đang xảy ra và kịp hỏi xem nó đi đâu thì nó đã vội vàng bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Nó đi được một lúc rồi thì Vân mới dám mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, Vân đảo mắt nhìn quanh phòng xem có thấy nó đâu không, và thật sự là nó đã không còn ở trong phòng nữa. Vân bước đến chiếc giường mà nó đã trang hoàng rất lộng lẫy dành cho đêm tân hôn của hai đứa, hai chiếc gối xinh xắn và chiếc chăn mỏng được xếp ngay ngắn ở đầu giường, xung quanh giường là một vài cây nến nhỏ vẫn đang cháy sáng, trên chiếc bàn cạnh giường là một lọ hoa hồng rất đẹp và một trai rượu vang với hai chiếc ly đã được để sẵn ở đó. Vân thật sự bất ngờ với những gì nó đã chuẩn bị, em đến bên chiếc giường, vuốt ve tấm đập êm ái, chiếc gối xinh xắn và ngắm nhìn cả những ánh nến đang cháy le lói nữa. Rồi đập vào mắt Vân là một lá thư nhỏ được để ngay ngắn trên mặt bàn bên cạnh trai rượu vang đỏ, Vân vội vàng mở ra xem.
“Bà xã của anh à, anh biết tại sao em lại ở trong phòng tắm lâu đến vậy, anh cũng hiểu em chưa sẵn sàng cho tất cả những chuyện này. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh phải không bà xã, đến tận lúc này anh vẫn chưa thể tin được rằng chúng mình đã là vợ chồng, chưa thể tin được em đã là bà xã của anh, cũng chưa thể tin được từ nay mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em, ở bên em, những điều mà anh đã mơ ước bấy lâu nay. Với anh tất cả chỉ như một giấc mơ đẹp mà nếu có thể sẽ không bao giờ anh muốn tỉnh lại. Nhưng đó lại là sự thật, một sự thật quá tuyệt vời đối với anh bà xã ạ. Từ nay chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa nhé bà xã của anh, sẽ luôn yêu thương và chăm sóc cho nhau cho đến hết cuộc đời nhé bà xã. Anh sẽ làm tất cả để bà xã của anh được hạnh phúc, chúng mình sẽ cùng xây dựng một tổ ấm bé nhỏ của riêng hai đứa mình phải không em. Từ khi có em anh đã không cần bất cứ thứ gì nữa cả, anh chỉ cần có em bên anh cho đến hết cuộc đời là đủ rồi. Chúng mình còn cả một tương lai tươi đẹp phía trước cơ mà, thế thì tại sao lại phải vội vã cho những điều nhỏ nhoi khác cơ chứ, khi mà thứ anh muốn có được nhất là em sẽ luôn bên anh thì từ nay anh đã có được rồi. Vì thế chúng mình hãy cùng đợi nhé, đợi đến khi bà xã của anh thật sự sẵn sàng cho mọi thứ có được không nào. Em có thấy chiếc giường xinh đẹp mà anh đã tạo ra không? Anh biết chắc rằng lúc này bà xã của anh đang cười rất xinh cho mà xem, ông xã của em thật giỏi phải không bà xã, nhưng em đừng khen anh nhé, không là anh sẽ phổng mũi cả ngày đó. Thôi muộn rồi đó, bà xã của anh ngủ sớm đi để lấy sức mai còn đi chơi cả ngày với anh nữa chứ, phải không nào, em ngủ ngon nhé. Anh ra ngoài một chút cho thoáng, đừng đợi anh nhé. Yêu em…”
Đọc xong bức thư của anh, không biết từ lúc nào hai hàng lệ đã chảy dài trên má Vân, Vân ôm lấy chiếc gối và khóc nức nở. Cuộc đời đã cho Vân một người chồng thật tuyệt vời, và có một điều mà Vân vẫn chưa nói cho anh biết, từ khi yêu anh, đối với Vân anh cũng đã là tất cả rồi, sẽ luôn là như vậy, mãi mãi…

Nó rón rén mở cửa và bước vào phòng, lúc này cũng đã nửa đêm rồi, nó đoán chắc Vân đã ngủ rồi nên mới dám mò về phòng. Vì thật sự sau khi viết bức thư đó cho Vân nó cũng ngại lắm chứ, lúc này mà hai đứa chạm mặt nhau thì chắc nó xấu hổ đến chết mất. Trong phòng đã tắt hết đèn, chỉ còn mấy ngọn nến mà lúc trước nó thắp lên là vẫn đang cháy sáng. Nó tiến tới sát giường, Vân đang ngủ rất ngon lành rồi, gương mặt Vân lúc ngủ càng đẹp hơn nữa. Bất giác nó đưa bàn tay mình định vuốt nhẹ lên đôi má xinh xắn của Vân, nhưng nó sực dừng lại vì sợ sẽ làm Vân tỉnh giấc mất.
Nó ngắm Vân thêm một lúc nữa rồi nhẹ nhàng tiến tới tủ đổ để lấy một chiếc gối nhỏ và một tấm chăn mỏng định bụng sẽ ra ghế sofa để ngủ. Nhưng một giọng nói vang lên khiến nó giật mình ngỡ ngàng.
- Ông xã đi đâu đó?
- Ơ… anh… -nó ngoái lại nhìn, Vân đang ngồi trên giường và nhìn nó xét lét. Nó mỉm cười gượng gạo không nói gì rồi chỉ tay về phía chiếc ghế sofa và bước tiếp.
- Bà xã hỏi ông xã đi đâu cơ mà? Sao lại mang cả chăn gối đi? –Vân làm giọng trách mắng.
- Thì… ông xã ra ghế sofa ngủ cho bà xã… tự nhiên mà. –nó quay lại nhìn Vân cố cười thật tươi, mặc dù lúc này nó cũng đang rất xấu hổ khi nghĩ tới việc Vân đã đọc xong bức thư của nó rồi.
- Sao ông xã lại ra ghế sofa ngủ? ông xã không thích ngủ cùng bà xã sao? –Vân làm giọng hờn dỗi.
- Nhưng… bà xã… -Vân càng nói thì nó lại càng thấy xấu hổ và lại càng không biết phải nói sao với Vân.
- Bà xã làm sao? Người ta đợi ông xã từ nãy đến giờ rồi, ông xã đi đâu mà bây giờ mới chịu mò về hả? dám bỏ bà xã ở phòng một mình để đi chơi lẻ phải không?
- Ơ! Thế còn… bức thư. –những điều Vân nói làm nó sửng sốt, Vân đã đợi nó sao? Vậy chẳng nhẽ lúc nãy là Vân tắm lâu thật, còn nó thì quá cả nghĩ đó thôi. Nhưng thế thì ít ra Vân cũng phải đọc được bức thư của nó rồi chứ, sao đọc được rồi mà Vân vẫn không hiểu ý nó định nói gì sao?
- Thư? Thư nào cơ? Thư của ai? –Vân ngây ngô hỏi nó, khuôn mặt tỉnh bơ như chẳng hiểu nó đang nói gì.
- Thì bức thư ông xã để… trên bàn ý. –nó rụt rè chỉ tay về phía chiếc bàn.
- Đâu cơ? Sao bà xã không thấy bức thư nào cả? mà sao ông xã lại phải viết thư cho bà xã? À! Ông xã định tự thú đã làm sai chuyện gì với bà xã phải không? –Vân nhìn nó dò xét và trêu chọc.
- Ơ! Bà xã không thấy bức thư nào thật sao? –nó há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng là nó đã để bức thư ở đó mà. Hơn nữa nó còn cẩn thận để chiếc bút đè lên lá thư cho khỏi bị gió thổi bay mất. Nói rồi nó quay qua nhìn chiếc bàn, trên bàn chỉ còn chai rượu vang và hai chiếc ly xinh xắn, bức thư và chiếc bút của nó đã không cánh mà bay đâu mất hút.
- Không, bà xã chẳng thấy bức thư nào cả. Thôi không nói đến chuyện đó nữa, ông xã vừa đi đâu về hả? ông xã làm chuyện gì có lỗi với bà xã hay sao mà lại phải ra ghế sofa ngủ chứ? –Vân nhìn nó xét lét.
- Đâu có đâu, ông xã nào dám chứ, chỉ là… chỉ là… -nó bối rối không biết nói sao với Vân.
- Thôi được rồi, lần này tha cho ông xã đó. Mà sao ông xã vẫn còn đứng đó? hay là… ông xã không thích ngủ với bà xã phải không? –Vân quay mặt đi hờn dỗi.
- Không phải, không phải mà. –nó hớn hở vội vàng chạy đến bên Vân và dỗ dành.
- Tưởng có người không thích ngủ với bà xã trong đêm tân hôn mà ra ghế sofa nằm ôm gối ôm cơ. –Vân giả vờ giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn nó.
- Không phải thế đâu, là ông xã lo hôm nay mình ngồi xe nhiều rồi lại đi chơi cả ngày nữa nên bà xã sẽ mệt thôi, người ta lo cho bà xã mà, hihi. –nó ôm lấy Vân dỗ dành.
- Thôi được rồi, ông xã thì giỏi nịnh lắm, không nghe ông xã nói nữa. Bây giờ ông xã nhắm mắt lại đi, bà xã có cái này cho ông xã nè. Cấm ông xã không được mở mắt cho đến khi bà xã cho phép đấy nhé. –Vân bắt nó nhắm mắt lại và căn dặn.
- Được rồi, ông xã sẽ không ti hí đâu mà. –nó nhắm mắt lại và ngồi im chờ đợi điều bất ngờ của Vân.
Một lúc khá lâu sau Vân vẫn đang tất bật chuẩn bị cái gì đó và không cho phép nó được mở mắt ra. Thế rồi một bản nhạc du dương lãng mạn vang lên, Vân bảo nó có thể mở mắt ra được rồi. Và trước mắt nó là một căn phòng ngập tràn ánh nến, đâu đâu cũng thấy nến và nến, đặc biệt dưới sàn nhà còn có một hình trái tim được tạo từ những cây nến, bên trong là tên nó và tên Vân. Vân thật sự đã làm nó ngạc nhiên và hạnh phúc rất nhiều. Rồi Vân bước ra từ sau tấm rèm cửa với bộ đồ ngủ xinh đẹp và quyến rũ giang tay chờ đợi nó. Nó vui vẻ bước đến bên Vân và ôm lấy Vân, cả hai lại thả mình trong điệu nhạc du dương tình ái.
- Bà xã kiếm đâu ra nhiều nến vậy? ông xã bất ngờ lắm đó. –nó âu yếm nhìn Vân.
- Ông xã cứ làm như có mỗi ông xã mới biết làm người khác bất ngờ ý, người ta cũng biết làm chứ bộ. –Vân cười toe nhìn nó.
- Hì hì, ý ông xã không phải thế. Nhưng mà bất ngờ nhất chính là… chính là… -nó giả bộ nhìn chằm chằm vào bộ đồ của Vân, và ngay lập tức Vân có phản ứng với cái nhìn của nó.
- Ông xã! Đừng có nhìn như thế mà, ngại bỏ xừ ý. Người ta đã lấy hết dũng cảm mới dám mặc bộ này đó, ông xã mà nhìn như thế nữa là bà xã đi thay đồ đó. –Vân dọa dẫm.
- Được rồi, được rồi, ông xã không nhìn nữa. Tại bà xã mặc bộ này đẹp quá, lại rất… quyến rũ nữa. –câu nói của nó thật sự làm Vân bối rối và chỉ biết cúi đầu e thẹn không dám nhìn thẳng vào nó.
Nó cúi đầu xuống tìm môi Vân, đôi tay nó ôm chặt lấy Vân, cả hai hòa quyện vào nhau đắm chìm trong hương vị đê mê ngọt ngào của tình yêu.

***

Đăng bởi thành viên thainguyen_buon trên http://forum.petalia.org

 
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 

Tân Tiến Online - Trang trực tuyến về xã Tân Tiến-huyện Gia Lộc-tỉnh Hải Dương

www.tantien.mov.mn

About this page ι Sitemap ι Contacts

Trang này hiển thị tốt nhất trên trình duyệt Microsoft Edge  

Tự tạo website với Webmienphi.vn